Georg Trakl (1887–1914) là nhà thơ người Áo.
Ký ức: lũ mòng biển lướt qua bầu trời tối
Nỗi sầu nam.
Lặng lẽ mi sống dưới bóng cây tần bì mùa thu,
Chìm trong kích cỡ ngay thẳng của ngọn đồi;
Luôn luôn mi bước xuống dòng sông xanh,
Khi buổi tối đến,
Tình yêu vang tiếng; yên bình những con nai tăm tối gặp nhau,
Một người hồng hào hơn. Say thời tiết xanh dương
Xao động trán những chiếc lá đương tàn
Và nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị của người mẹ;
Ôi, làm sao tất cả chìm vào trong bóng tối;
Những căn phòng khắc khổ và những đồ cổ xưa
Của những người cha.
Điều này làm rung chuyển lồng ngực của kẻ lạ.
Ôi, những dấu hiệu và sao trời các ngươi.
Tội của kẻ được sinh ra lớn lắm. Than ôi, mi những trận mưa vàng
Của cái chết,
Khi tâm hồn mơ những bông hoa mát hơn.
Luôn luôn con chim đêm kêu trên những cành trơ trụi
Trên bước của kẻ nguyệt,
Một cơn gió giá băng rít lên bên các bức tường làng.
Georg Trakl, “Anif,” Sebastian im Traum (Kurt Wolff Verlag, 1915).
This poem is in the public domain | Nguyễn Huy Hoàng dịch.