Eugenio Montale (1896–1981) là nhà thơ người Ý. Ông được trao giải Nobel văn chương năm 1975.
Em không nhớ ngôi nhà của những viên hải quan
trên dốc đứng nhô ra khỏi vách đá:
hoang vắng, nó đã đợi em từ buổi tối
mà những bầy suy nghĩ của em ùa vào
và lơ lửng ở đó, bồn chồn.
Gió tây nam đã cọ những tường cũ nhiều năm
và tiếng cười của em không còn vô tư nữa:
mũi kim la bàn chỉ trỏ phát điên
và con xúc xắc không còn cho điểm số.
Em không nhớ; những dịp khác tung hỏa mù
trong trí nhớ của em; một sợi chỉ xổ.
Tôi vẫn giữ một đầu; nhưng ngôi nhà lùi xa
và trên mái nhà cái phong hướng biểu ám khói
hun hút quay, không lòng thương hại.
Tôi giữ một đầu; nhưng em ở một mình,
không ở đây, thở trong bóng tối.
Ôi đường chân trời biến mất, nơi hiếm hoi
nó bừng lên ánh đèn tàu chở dầu!
Con đường là ở đây chăng? (Những ngọn sóng
vẫn xô vào chênh vênh ghềnh đá…)
Em không nhớ ngôi nhà của những điều này,
buổi tối của tôi. Và tôi không biết ai đi, ai ở.
Eugenio Montale, “The House of the Customs Men,” Collected Poems, 1920–1954, trans. Jonathan Galassi (Farrar, Straus and Giroux, 1998).
Copyright © 1939 by Euenio Montale | Nguyễn Huy Hoàng dịch.