W. H. Auden sinh năm 1907 ở York và theo học Văn học Anh tại Christ Church, Đại học Oxford, nơi ông kết bạn với các nhà thơ Cecil Day-Lewis, Louis MacNeice, và Stephen Spender. Ông đến Mỹ năm 1939 và trở thành công dân Hoa Kỳ năm 1946. Auden được trao giải Pulitzer cho thơ năm 1948, giải Bollingen năm 1953, và giải Sách Quốc gia Mỹ cho thơ năm 1956, và từ năm 1956 đến năm 1961 là Giáo sư về Thơ tại Đại học Oxford. Ông qua đời ở Vienna năm 1973.
Các bộ lạc người Limbo, du khách thuật lại,
Trong cuộc gặp đầu có vẻ rất là giống chúng ta;
Họ giữ nhà cửa gần như là sạch sẽ,
Đồng hồ họ quay quanh khoảng một thời gian chuẩn,
Họ cho bạn ăn các bữa hầu như là ngon miệng:
Nhưng không ai nói họ đã thấy một đứa trẻ Limbo.
Ngôn ngữ được nói bởi các bộ lạc Limbo
Có nhiều từ tinh tế hơn nhiều so với của chúng ta
Để chỉ nhiều thế nào, ít bao nhiêu, cái gì đó
Khá là gần hoặc không hẳn là đúng,
Nhưng không từ nào bạn dịch được bằng Có hoặc Không,
Giữa các Ngôi các đại từ của nó cũng không phân biệt.
Trong truyện kể thuật lại bởi các bộ lạc Limbo
Rồng và Hiệp sĩ đánh nhau bằng răng nanh và kiếm
Nhưng luôn trượt đối thủ trong đường tơ kẽ tóc,
Mụ Già và Chàng Trai đi qua một điểm quan trọng,
Mụ sớm vài giây và Chàng trễ mất vài giây,
Chiếc ví ma thuật nhầm đồng tiền pháp định:
“Vậy là,” công thức kết luận của họ tiếp tục,
“Hoàng tử và Công chúa vẫn gần như suýt kết hôn.”
Tại sao cái mối quan tâm, rất rõ trong văn hóa Limbo,
Cái tình yêu sự không chính xác? Có thể chăng
Một người tộc Limbo chỉ yêu bản thân mình?
Vì điều đó, chúng ta biết, chẳng thể nào làm được chính xác.
W. H. Auden, “Limbo Culture,” Homage to Clio (Random House, 1960).
Copyright © 1957 by W. H. Auden | Nguyễn Huy Hoàng dịch.